“Mong ước kỷ niệm xưa” – Giai điệu đưa ta về lại tuổi học trò
“Nếu có ước muốn cho cuộc đời này/ Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…” – như mặc định, những câu hát da diết ấy cứ vang lên bất tận mỗi khi hè về, ve kêu, phượng nở và bằng lăng nhuộm tím từng góc phố… để không chỉ mỗi cô cậu học sinh cuối cấp phải bâng khuâng, tiếc nuối mà còn khiến những con người đang ngược xuôi trong cuộc sống mưu sinh phải nấc nghẹn…
Xuất phát điểm là ca khúc nhạc phim trong bộ phim truyền hình “Xin hãy tin em” (đạo diễn Đỗ Thanh Hải), được phát sóng cách đây hơn 20 năm nhưng “Mong ước kỷ niệm xưa” nhanh chóng gây được tiếng vang lớn qua tiếng hát của Tam ca 3A. Cho đến bây giờ, nhờ ca từ giản dị, gần gũi và giai điệu da diết, ngọt ngào, cực kì phù hợp với mùa chia tay của học trò mà ca khúc này vẫn vẹn nguyên giá trị và được đánh giá là một trong những nhạc phẩm bất hủ với nhiều thế hệ học sinh, sinh viên Việt Nam.
Thời bây giờ, học sinh, sinh viên đi học đã khác rất nhiều cái thời gian khó ngày xưa. Xe đạp cũng ít đi, phấn trắng, bảng đen cũng không còn là vật nhất định phải có trong một tiết học nữa… nhưng những trò quậy phá, những tình bạn hồn nhiên, trong sáng… vẫn như thế và vẫn khiến mỗi người phải trăn trở, phải bâng khuâng mỗi khi bắt gặp câu hát:
"Mong ước kỷ niệm xưa" - Tam ca 3A
“Thời gian trôi qua mau/ Chỉ còn lại những kỷ niệm/ Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô/ Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn/ Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha/ Nhớ bạn bè… nhớ mái trường xưa…” để rồi bỗng giật mình bởi sao thời gian trôi nhanh quá. Mới đây thôi, còn cãi nhau chí chóe, còn giận dỗi vùng vằng, còn buông lời trách móc nhau mà giờ đã phải chia tay.
Thời gian trôi đi không chờ đợi một ai, những gì đã qua của những tháng ngày vô tư cắp sách đến trường đã trở thành quá khứ, nhường chỗ cho sự trưởng thành. Lúc này, ta mới thấy luyến tiếc, mới thấy day dứt. Ôi, nhớ biết bao những ngày được đến trường, được ở bên bạn bè, thầy cô thân yêu… Tất cả tưởng như mới diễn ra ngày hôm qua mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm, chỉ còn là quá khứ của một ngày không xa…
“Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào/ Thời gian sao đi mau, xin hãy ngừng trôi/ Dù vẫn mãi luyến tiếc, khi đã xa rồi/ Bạn bè ơi, vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười/ Những nỗi nhớ, niềm thương, gửi cho ai?...”. Vâng, những nỗi nhớ, những niềm thương, giờ đây biết trao gửi vào đâu? Hay ngày ngày, lại lật giở từng trang lưu bút, đọc lại từng dòng thư đã cũ để thấm và thấm rằng, tuổi học trò và những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ lặp lại lần thứ hai…
Rồi sau này, sau nhiều năm nữa, khi đã đủ lớn khôn và đã trưởng thành giữa dòng đời bôn ba, đã ngược xuôi với bao cung bậc thăng trầm “vui tươi – thanh thoát, buồn bã – trầm lắng” tựa như một hợp âm pha tạp những vị “ngọt – đắng, chua – cay, mặn – nhạt” vẫn cảm thấy tâm hồn mình trẻ, hồn nhiên và trong veo, xua tan đi mọi toan tính, ưu tư của cuộc sống thường nhật mỗi khi nghe những câu hát này.
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này/ Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại/ Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng/ Sẽ còn mãi trong tim mọi người/ Để tình yêu, ước mơ mãi không phai…”. Thời gian trôi đi vô tình, không đợi, không thiên vị một ai dù người đó có nhớ nhung quá khứ, nhớ nhung những kỷ niệm đã qua đến bao nhiêu đi chăng nữa. Vì vậy, người ta sẽ chỉ có thể ru mình bằng việc hồi tưởng, bằng việc lưu lại lâu thật lâu những kỷ niệm ngọt ngào trong trái tim mình.
Câu hát “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại” sẽ vẫn tiếp tục ngân vang với cảm xúc vẹn nguyên theo năm tháng trong mỗi buổi lễ tốt nghiệp, như thay lời tâm sự của từng thế hệ học sinh cuối cấp. Mỗi khi hè về, những câu chuyện của “ngày hôm qua” cũng sẽ luôn được kể lại trong “Mong ước kỷ niệm xưa”, để rồi từng lời bài hát như từng nhịp phách gõ vào từng ngóc ngách, nhịp phím của ngày xa xưa khiến người nghe mãi nghiêng ngả, mãi ngóng vọng về một miền thương nhớ.
PL (TH)

